Tôi cũng như nhiều người, rất xúc động khi biết được chuyến bay đặc biệt chở 220 công dân Việt Nam từ Ấn Độ kịp cất cánh về nước an toàn trước giờ “G” lệnh đóng cửa biên giới của Chính phủ Ấn Độ có hiệu lực.
Đêm qua, tôi lướt xem báo chí, cũng như xem fb của Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Ấn Độ – Phạm Sanh Châu về chuyến bay đặc biệt ấy.

Quả thật, tôi cảm thấy lâng lâng, tim tôi rung lên sau khi đọc hết dòng cảm xúc của đại sứ với tựa đề “Nghĩa đồng bào!”. “Nghĩa đồng bào”, thấy ấm áp làm sao.
Đó là stt, không đơn giản chỉ là stt chia sẻ thông tin. Đó là đúc kết của một quá trình, của sự nỗ lực, sự tận tâm. Đó là kết quả của sự nhanh nhẹn, quyết đoán của một người làm công tác ngoại giao.

Và tôi cực kỳ ấn tượng với những lời nói đầy trách nhiệm của đại sứ: “Nếu cần, chúng tôi nguyện là những người lính cuối cùng chỉ rời khỏi đất nước này khi tất cả bà con bình an và khi được cấp trên cho phép. Chúng tôi những nhà ngoại giao cũng như các thuỷ thủ quyết ở trên con tàu này bình tĩnh và tự tin để lái nó vượt qua vùng tâm bão!”.
Chia sẻ của Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Ấn Độ – Phạm Sanh Châu được rất nhiều người cảm phục.
Bạn Nguyễn Thanh Ngọc viết rằng: “Đọc những dòng chữ anh viết em rưng rưng nước mắt. Khi đi xa quê hương không gì quý hơn nghĩa đồng bào. Cảm ơn anh và các anh chị đại sứ quán rất nhiều. Em hạnh phúc đã được đặt chân đến đại sứ quán mình. Chúc anh và các anh chị đại sứ quán sức khoẻ và bình an”.
Tôi cũng như bạn Ngọc và vô vàn những người có thể biết, có thể quen, có thể chưa thân… xin gửi lời cảm ơn đại sứ.

Bức tranh cuộc sống hiện nay gam màu xám phủ khắp. Hành động của đại sứ chính là một trong những gam màu hồng mà chúng tôi khắc ghi. Tôi nghĩ, tôi có trách nhiệm lan toả những giá trị cao đẹp này đến với mọi người.
Và tôi tin rằng, quanh ta còn rất nhiều nghĩa cử cao đẹp, những người dám hy sinh cho lợi ích quốc gia, dân tộc, đồng bào như Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Ấn Độ – Phạm Sanh Châu.
Xin lan toả dòng trạng thái của Đại sứ đến với mọi người.

NGHĨA ĐỒNG BÀO !
Chỉ vài giờ trước khi lệnh đóng cửa biên giới của Chính phủ Ấn Độ có hiệu lực theo đó các tàu bay quốc tế không được phép hạ cánh tới bất kỳ sân bay nào của Ấn Độ thì tổng đài bảo hộ công dân của Đại sứ quán Việt Nam tại Ấn Độ nóng lên vì liên tục nhận được nhiều cuộc gọi của bà con từ khắp các nơi trên Ấn Độ. Điện thoại, facebook cá nhân, viber của rất nhiều cán bộ từ Đại sứ đến nhân viên dồn dập tin nhắn từ trong nước nhờ giúp đỡ người thân.
Người thì đang học thiền và Yoga tại Gujarat, Rishikesh nay hai địa phương cấm không cho tổ chức các hoạt động đông người nên muốn về. Người thì đang cùng bạn bè hành hương tới các di tích Phật giáo ở các vùng xa xôi (Kusinaga, Varanasi), nơi phương tiện đi lại ngày càng khó khăn. Người thì đang theo các khóa tu tập tại Bồ Đề Đạo Tràng (Bodh Gaya). Rồi sinh viên đang học tập, người lao động đang làm ăn, sinh sống ở các thành phố lớn New Delhi, Mumbai, Pune v.v… Họ lo vì visa thì sắp hết hạn mà đường về thì ngày càng khó. Các chuyến bay đặt rồi nay vì tình thế dịch bệnh đã bị hủy hết. Nhiều khách sạn Ấn Độ từ chối không nhận khách nước ngoài. Giờ mà kẹt thì biết ăn ở đâu? Có tiền còn không có chỗ ở thì những người không có đủ tài chính thì sao ? Lệnh giới nghiêm đã được ban hành. Khó khăn chồng chất mà Ấn Độ nếu không được kiểm soát trong 30 ngày tới sẽ có nguy cơ trở thành ổ dịch lớn được ví như “long trời lở tuyết”! Ai cũng muốn về !
Một chiến dịch giải cứu nho nhỏ và thầm lặng đã diễn ra. Biết bao cuộc điện thoại, biết bao tin nhắn. Và cuối cùng chuyến bay VJ972 đã cất cánh lúc 00h00 ngày 22/03/2020 vừa vặn trước giờ G cấm xuất nhập cảnh các chuyến bay quốc tế tại Ấn Độ và hạ cánh an toàn ở Hà Nội vào sáng nay, chở theo hơn 220 người.
Chúng tôi, những cán bộ trực tiếp làm công việc này thở phào nhẹ nhõm và đêm nay chắc sẽ ngủ ngon hơn dù biết rằng vẫn còn những người dân Việt chưa kịp về và phải ở lại đâu đó trên đất nước rộng lớn hơn 3 triệu km vuông này. Chúng tôi chỉ muốn nhắn với họ rằng họ hãy yên tâm vì Đại sứ quán thay mặt Nhà nước Việt Nam ở đây sẽ không bao giờ bỏ rơi họ, những người con đất Việt.
Nếu cần, chúng tôi nguyện là những người lính cuối cùng chỉ rời khỏi đất nước này khi tất cả bà con bình an và khi được cấp trên cho phép. Chúng tôi những nhà ngoại giao cũng như các thuỷ thủ quyết ở trên con tàu này bình tĩnh và tự tin để lái nó vượt qua vùng tâm bão!
Bạn đang đọc bài viết trên Mạng xã hội Góc Nhìn tại địa chỉ website www.gocnhin.com.vn.
Góc Nhìn rất trân trọng đón nhận bài viết của bạn cho các chuyên mục Xã hội - Đời sống, Bất động sản - Tài chính - Doanh nhân - Doanh nghiệp, Du lịch, Ẩm thực, Người tốt - Việc tốt...
Bài viết gửi về email: mxhgocnhin@gmail.com hoặc liên hệ 0939920088. Trân trọng!