Thấy trái trâm là lòng nghe nao nao kỷ niệm tuổi thơ. Thấy trái trâm là chỉ muốn được về quê, dạo quanh vườn, trèo cây trâm sau hè hái những trái trâm đen tím, bóng lẫy như ngày xưa.

Cây trâm chỉ là loài cây mọc hoang trên ruộng đồng, quanh hè nhà. Trâm tỏa bóng mát làm nơi trú nắng, nghỉ ngơi cho những người nông dân giữa buổi lao động trên đồng. Trâm trước sân nhà hay sau hè là nơi đám trẻ thường tụ tập vui chơi mỗi buổi trưa, buổi chiều tan học.
Loài trái dại này mọc thành chùm, cơm thì mỏng, hạt lại to, trái vừa chín tới thì vừa ngọt và có vị chát làm tê đầu lưỡi… nhưng sao nhiều người lại mê. Có lẽ nó là thứ vừa rẻ vừa đủ vị vừa có màu tim tím lạ thường. Cái màu tím lạ thường ấy như màu mực học trò, còn vị ngọt chát ấy như cái thời dữ dội của mỗi chúng ta. Chính vì vậy mà nó làm nhiều người khó mà quên được.

Còn nhớ những ngày tháng 4, khi trâm bắt đầu trĩu quả, chín mọng cũng là lúc học sinh chuẩn bị nghỉ hè… Thế là cả bọn cứ réo rít rủ nhau ra vườn sau hè hái những trái trâm đen tím, căng tròn bóng lẫy sau những mỗi buổi học.
Đứa thì leo tít lên cao hái những chùm trâm to, chín đều thả xuống, đứa thì đứng dưới gốc nhốn nháo cố chụp lấy những chùm trâm căng mọng, còn những chùm thấp thấp tầm tay thì vớ tay hái rồi bỏ vào miệng thưởng thức luôn. Sau một hồi trèo hái thì cả bọn tụm lại vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả xua tan cái nắng gió, nóng nực của mùa hè. Ra về, miệng đứa nào đứa nấy cũng tím rịm, đen thui.

Rồi cứ vậy, mỗi mùa trâm qua đi là kỉ niệm lại chất chồng, những lúc té bầm tím, trầy trụi cả người, những lúc chí chóe với nhau trái to trái nhỏ, trái ngọt trái chua và cả những bài thơ lấy cảm hứng từ trái trâm cũng tím mộng mơ như màu của nó… Làm sao quên được!
Giờ đây, quê xưa chỉ có những con đường trải nhựa, những công ty, xí nghiệp mọc lên, những loại cây ăn quả lai giống,… thay chỗ những cây trâm rừng.

Giờ đây, cây trâm, mùa trâm chỉ còn trong ký ức mà thôi…
Tháng 4 về, nhớ về mùa trâm, loại trái cây đặc sản núi rừng, dân dã ấy làm nên tuổi thơ dữ dội với bao kỷ niệm thật đẹp, khiến tôi nhớ mãi.
Một mùi vị quê hương thân thương, một miền ký ức tuổi thơ sẽ theo tôi cả đời, không bao giờ quên.
Bạn đang đọc bài viết trên Mạng xã hội Góc Nhìn tại địa chỉ website www.gocnhin.com.vn.
Góc Nhìn rất trân trọng đón nhận bài viết của bạn cho các chuyên mục Xã hội - Đời sống, Bất động sản - Tài chính - Doanh nhân - Doanh nghiệp, Du lịch, Ẩm thực, Người tốt - Việc tốt...
Bài viết gửi về email: mxhgocnhin@gmail.com hoặc liên hệ 0939920088. Trân trọng!